Thứ Sáu, 22 tháng 6, 2012

Câu truyện cảm động


Ngày 24/8/1998, một đám tang vô cùng đặc biệt được tổ chức tại huyện Gia Tường, tỉnh Sơn Đông (Trung Quốc). Người chết là một cô gái mới 16 tuổi trên là Thẩm Xuân Linh.


Nhưng cô được nhận những nghi lễ long trọng nhất của làng, những người anh trai của cô mặc tấm áo tang chỉ được mặc khi đưa tang cha đẻ. Anh trai cô quỳ rất lâu trước linh cữu em gái, người trong làng ai cũng đeo băng tang.

Nhưng không ai biết rằng, cô gái mười sáu tuổi này thực ra không hề có máu mủ ruột thịt gì với những người còn sống, cũng như với dân làng này, thậm chí cô chỉ là một đứa con gái riêng của mẹ kế mà ngay cả tên trong sổ hộ khẩu của làng cũng không có.

Tôi là con ruột của gia đình này

Tháng 6 năm 1994, mẹ của Thái Xuân Linh góa chồng, đem Xuân Linh và đứa em trai từ Long Châu Tập, huyện Phạm Trạch, tỉnh Sơn Đông (TQ) sang huyện Gia Tường với gia đình mới. Bố dượng của Xuân Linh làm nghề thợ mộc, tên là Thẩm Thụ Bình, tính tình hiền lành đôn hậu.

Bố dượng có cha mẹ già 70 tuổi, và bốn đứa con trai còn đang đi học. Trong đó anh con cả Thẩm Kiến Quốc đang học Đại học Giao thông ở Tây An. Ba cậu con trai còn lại học trường phổ thông trong huyện.

Gánh nặng gia đình quá lớn, nhưng bố dượng cô giỏi nghề thợ mộc, trong nhà cũng chỉ chi tiêu dè sẻn, nên cuộc sống gia đình cũng tạm đủ.

Khi ba mẹ con Thái Xuân Linh gia nhập đại gia đình ấy, cả nhà đều vui vẻ chào đón, hay có thể bởi nhà toàn đàn ông, giờ có một cô em gái mới, cả ông bà nội lẫn bố dượng đều rất yêu quý Xuân Linh.

Khi đó, Linh chỉ vì bố mất, nhà nghèo khó, cô đành bỏ học ở nhà. Bố dượng dứt khoát đưa tiền cho cô đi học trở lại. Trong nhà vốn đã bốn đứa con đi học, giờ thêm Xuân Linh, gánh nặng càng lớn. Ông bố dượng chỉ có cách dành thời gian làm thêm lúc nông nhàn mới đủ cho chi tiêu trong gia đình.

Xuân Linh vô cùng trân trọng cơ hội được đi học, ngay học kỳ đầu tiên quay lại trường, cô đứng thứ ba trong khối. Ngoài học tập, cô lo liệu việc nhà, lúc nào rảnh rỗi thì giặt quần áo cho các anh, vác gỗ cho bố dượng, ông bố dượng thường khen ngợi:

- Bố thật là có phúc mới có đứa con gái ngoan ngoãn thế này.

Thời gian hạnh phúc chẳng bao lâu, đầu mùa hạ năm 1995, bố dượng cô trong lúc làm công trình đã ngã từ tầng ba xuống, bị liệt giường. Cột trụ trong gia đình đã gẫy, nguồn kinh tế chính của gia đình bị cắt đứt, và tiền chữa bệnh của bố dượng cô đã mang lại một khoản nợ rất lớn cho gia đình.

Thật đáng tiếc, khi mẹ Xuân Linh được bác sĩ cho biết, bệnh của chồng mới sẽ không bao giờ khỏi, cả đời nằm liệt giường, mẹ cô đã rất đau khổ. Bà không thể chịu đựng nổi sự rủi ro liên tiếp từ hai đời chồng, lại biết không gánh vác được một gánh nặng quá lớn từ gia đình chồng, mất hết hy vọng và niềm tin vào cuộc sống.

Bà ôm đứa con trai nhỏ ra đi, bỏ lại một nhà đầy người già, bệnh tật, trẻ con cho dù Xuân Linh năn nỉ, cầu xin mẹ như thế nào.

Thấy bố như thế, người con trai thứ hai định xin nhập ngũ, ông bố không đồng ý bởi anh thứ hai và thứ ba sắp cùng thi tốt nghiệp phổ thông, thành tích luôn đứng đầu trường.

Người con thứ ba cũng đòi bỏ học, muốn đi làm để gánh vác gia đình.

Vào lúc cả nhà bàn cãi, Xuân Linh đề nghị cho em nghỉ học, thay mẹ chèo chống gia đình này. Bố dượng cô rơi nước mắt, ngay cả ông bà nội cũng khóc. Bố dượng cô đau khổ nói:

- Xuân Linh, bố xin lỗi con! Các anh con đã học chừng đó năm rồi, giờ bỏ đi uổng phí quá, bố biết là làm thế con sẽ thiệt thòi

Ba người anh trai đều nắm chặt tay em gái, cùng thề với bố, cho dù sau này ai thi đỗ đại học, cũng đều nhớ công người em gái.

Hai người trên hoang đảo

- Một chuyến tàu ngoài khơi gặp bão và bị đắm. Có hai người dạt đến một hoang đảo. Cả hai đã nhiều lần làm thuyền nhưng không lần nào thành công. Cuối cùng, họ đồng ý với nhau là cùng ngồi cầu nguyện. Mỗi người sẽ ở một nửa hòn đảo xem lời cầu nguyện của ai sẽ linh nghiệm.
Đầu tiên, người thứ nhất cầu nguyện có được thức ăn. Sáng hôm sau, người thứ nhất tìm thấy một cây có nhiều quả rất ngon nên anh ta không còn phải lo lắng đi tìm thức ăn nữa. Ở phần bên kia hòn đảo, đất vẫn khô cằn và người thứ hai không tìm được gì cả.

Hết một tuần, người thứ nhất cầu nguyện cho có bầu bạn. Chỉ sau một ngày, ở bên đảo của người thứ nhất có một chiếc tàu khác bị đắm và một người phụ nữ dạt vào. Hai người chuyện trò cho bớt cô đơn, còn ở phần bên kia hòn đảo, người thứ hai vẫn không có gì khác.

Liên tục ngững ngày sau đó, người thứ nhất cầu nguyện được căn nhà, quần áo ấm và nhiều thức ăn hơn. Phép màu lại xảy ra. Những gì anh ta ước thường xuất hiện ngay vào buổi sáng ngày hôm sau. Tuy nhiên, vẫn không có gì khác xảy ra ở phần đảo của người đàn ông thứ hai.

Cuối cùng, người thứ nhất và người phụ nữ - nay đã là vợ anh ta- cầu nguyện có một chiếc tàu. Sáng hôm sau, một chiếc tàu lớn xuất hiện trên bãi biển. Người thứ nhất dẫn vợ mình lên tàu và quyết định bỏ người thứ hai ở lại trên đảo. Anh ta nghĩ rằng người kia không đáng được nhận bất kì tứ gì anh ta có được từ những lời cầu nguyện riêng của anh ta.

Khi chiếc tàu chuẩn bị rời bến, bỗng người thứ nhất nghe thấy có tiếng nói vang lên từ không trung: " Tại sao ngươi lại bỏ bạn mình?". Người thứ nhất thản nhiên cao giọng: "Tất cả mọi thứ đều do tôi cầu nguyện mà có. Anh ta chẳng cầu nguyện được gì cả nên anh ta không xứng đáng để đi cùng tôi."

"Ngươi sai rồi" - giọng nói vang lên trách móc - " Từ đầu đến cuối, anh ta chỉ ước có một điều và ta đã thực hiện cho anh ta điều ước ấy". Người thứ nhất rất ngạc nhiên: " Hãy cho tôi biết anh ta đã ước gì vậy?"

"Anh ta đã ước rằng những lời cầu nguyện của ngươi được biến thành sự thật!
Nguồn: Sưu tầm

Thứ Năm, 21 tháng 6, 2012

Lòng mẹ


Bế đứa con trai vừa mới chào đời lên, bà mẹ nhè nhẹ đong đưa đôi tay và hát:
 Thương con mẹ thương con
Yêu con mẹ yêu con
Yêu suốt một cuộc đời
Ðến ngày con lớn khôn...

Ðứa bé càng lúc càng lớn lên. Khi được hai tuổi, nó chạy chập chững bước thấp bước cao nô đùa quanh nhà, lôi sách vở trên kệ xuống để nghịch phá. Nó bày đủ thứ đồ chơi ra sàn nhà. Nó tè trong quần. Nó ị trên giường. Nó khóc. Nó la. Và bà mẹ đôi lúc phải thốt lên: "Cái thằng này, con làm mẹ điên mất!".
Nhưng đêm đến, khi nó ngủ thật say, bà mẹ đến bên chiếc nôi trìu mến nhìn nó và khẽ hát:

Thương con mẹ thương con
Yêu con mẹ yêu con
Yêu suốt một cuộc đời
Đến ngày con lớn khôn...

Ðứa bé tiếp tục lớn lên thành một thằng nhóc chín tuổi. Nó không hề thích ăn uống đúng giờ. Nó không bao giờ muốn tắm rửa. Khi bà ngoại đến thăm, nhiều lúc nó lại buông giọng gắt gỏng với bà. Và bà mẹ đôi lúc muốn đưa nó đi đâu cho khuất mắt.
Nhưng đêm đến, khi nó ngủ thật say, bà mẹ rón rén đến bên giường, kéo tấm chăn đắp lên người nó và khẽ hát:

Thương con mẹ thương con
Yêu con mẹ yêu con
Yêu suốt một cuộc đời
Ðến ngày con lớn khôn...

Ngày qua ngày, thằng bé đến tuổi dậy thì. Nó dẫn về nhà những thằng bạn kì quặc. Nó ăn mặc những bộ đồ kì quặc. Nó nhún nhảy một cách kì quặc theo những bản nhạc cũng rất kì quặc. Và bà mẹ đôi lúc có cảm giác như thể đang ở trong sở thú.
Nhưng đêm đến, chờ nó ngủ thật say, bà mẹ nhẹ nhàng mở cửa phòng riêng của nó, bước đến hôn lên trán nó và khẽ hát:

Thương con mẹ thương con
Yêu con mẹ yêu con
Yêu suốt một cuộc đời
Ðến ngày con lớn khôn...

Thằng bé kì quặc tiếp tục lớn lên thành một thanh niên trưởng thành. Nó rời nhà lên thành phố để làm việc và sống trong một căn phòng trọ. Thỉnh thoàng bà mẹ đón xe lęn thăm nó. Những lần như thế, bŕ phải ngồi trước cửa phòng trọ và chờ đến tận khuya thì thấy nó say khướt trở về. Bà dìu nó vào phòng, lau mặt cho nó rồi đỡ nó lên giường. Sau đó, bŕ lắc đầu ngao ngán nhìn nó. Nhưng khi nó ngủ say, đượm buồn, bà khẽ hát:

Thương con mẹ thương con
Yêu con mẹ yêu con
Yêu suốt một cuộc đời
Ðến ngày con lớn khôn...

Và rồi đứa con lập gia đình và hoạ hoằn lắm mới về thăm bà. Nó còn phải bươn chải để chăm lo cho mái ấm rięng của nó. Thời gian trôi qua và lạnh lùng khắc những nếp nhăn lęn khuôn mặt già nua ngày càng hốc hác của bà mẹ. Một hôm, thấy yếu trong người, bà gọi điện bảo đứa con về thăm. Nó lái xe về thăm bà và ngủ lại nhà một đêm. Tối đó, bà nằm trong giường và khẽ hát:

Thương con mẹ thương con
Yêu con mẹ yêu con
...

Nhưng cơn ho khan khiến bà không hát được trọn bài hát thuở nào. Ðêm đó, bà lặng lẽ qua đời.
Sau đám tang, đợi tối đến, khi đứa con của mình ngủ thật say, người đàn ông vừa mất mẹ bước đến hôn lên trán nó và khẽ hát:

Thương con mẹ thương con
Yêu con mẹ yêu con
Yêu suốt một cuộc đời
Ðến ngày con lớn khôn...

Hát xong, hắn lặng lẽ khóc một mình.
Nguồn: sưu tầm

12F




Thứ Sáu, 15 tháng 6, 2012

Mùa hoa tràm bông vàng

Hai mươi năm mới có dịp trở lại Trường xưa đúng vào Hội khóa.May mắn cho chúng tôi là trong dịp này các giáo viên đang chấm thi,khu vực trường cấm không được vào nhưng bọn tôi được đặc cách cho vào sân trường chụp ảnh bởi Hiệu trưởng của trường lại là chị gái của cậu bạn học cùng.Trường Chuyên Lam Sơn của chúng tôi đã chuyển sang vị trí mới,tuy nhiên mỗi lần về thăm quê,chúng tôi bao giờ cũng tìm lại nơi mà ngày xưa đã gắn bó với tuổi học trò bởi sang trường mới,nó cứ cảm thấy lác lõng, xa xôi mà chẳng có 1 chút cảm xúc gì đọng lại.
-Trường Lam Sơn của chúng tôi bây giờ đang dành cho khối phổ thông và mang 1 cái tên khác: trường Đào Duy Từ.Ngôi trường thì vẫn vậy,vẫn khoác lên trên mình chiếc áo cũ kỹ của thời gian nhưng cũng có đầu tư xây dựng thêm: Một chiếc cổng mới khang trang,đằng sau dãy nhà phía Tây ngày xưa là hồ nước ,nơi lũ chúng tôi thường lang thang ra câu cá thì nay đã xây dựng kín để làm hội trường,Ban giám hiệu cho trường Đào.Trong sân trường,những bãi cỏ hoang mọc dại xen lẫn trong nền đất thì nay đã được lát bằng gạch block sạch sẽ hơn.Tôi vào trong sân trường  chụp ảnh như để tìm lại một chút ít những kỷ niệm còn sót lại ở đâu đó trên sân trường,nơi mà mùa hè của hai mươi năm trước đã diễn ra khá là xúc động:có nươc mắt,có xao xuyến,có bồi hồi của giờ phút chia ly. Tôi đảo mắt tìm một loài hoa mà suốt ba năm đã gắn bó với lũ học trò trường tôi :Hoa tràm bông vàng nhưng tuyệt nhiên không còn nữa,một cảm giác hụt hẫng xâm chiếm nhẹ vào tâm hồn.
-Khi bước chân vào lớp 10,trong sân trường cũng bắt đầu trồng những cây tràm bông vàng như một sự đánh dấu cho những bước đi bỡ ngỡ của khóa chúng tôi,cây tràm bông vàng vốn dĩ rất dễ trồng nên chỉ trong một năm,hầu hết các cây trong sân trường đều tươi tốt và bắt đầu nở hoa.Hoa tràm bông thật lạ,từng hạt phấn nhỏ li ti thả xuống và bay khắp sân trường tỏa ra một mùi thơm dìu dịu.Đến mùa hóa tràm,cả sân trường như được khoác lên mình chiếc áo vàng rực rỡ.Đâu đó có cậu học trò đu mình lên ngắt những nhành hoa chắc là  giấu diếm tặng cho cô bạn nhỏ thay cho lời nói.Con trai lớp bọn tôi trong giờ thể dục chạy 800m phải chạy 5 vòng quanh trường thì 1 số thằng nghĩ ra  cách là cứ chạy 1,2 vòng lại chui vào những khóm tràm bông um tùm đang rủ từng tán lá và trốn ở trong đấy, đợi đến vòng cuối cùng lại nhập với đoàn về đích,vẻ mặt cứ như chưa có chuyện gì xảy ra bên cạnh mấy thằng bạn thật thà thở hổn hển vì kiệt sức.
Cả ba năm trung học,những cây tràm bông vàng theo đó cũng lớn lên như sự trưởng thành của chúng tôi,đến khi cuối cấp,thân cây ngày nào còn khẳng khiu thì nay cũng trở nên to lớn,hoa của chúng thì ngày một ngào ngạt hơn.Hôm chụp ảnh lưu niệm,đứa nào cũng chọn cho mình một gốc tràm bông để tạo dáng và cũng để giữ lại hình ảnh loài cây đã gắn bó trong suốt ba năm .Thế rồi,giờ phút chia tay cũng đến,chúng tôi xa mái trường,xa lớp học và xa cả những tán tràm bông rợp mát 4 mùa trong lòng không khỏi bùi ngùi.Hai mươi năm trở lại mái trường,không hiểu vì lý do gì mà người ta đã không còn trồng nó nữa,thay vào đó là những xà cừ,bàng...Cố tìm một hình ảnh còn sót lại của loài cây này nhưng không thấy, đứng giữa sân trường ,tôi vẫn cứ tưởng tượng ra đâu đó,những bụi phấn tràm vẫn tung bay theo gió,tỏa mùi thơm nhẹ nhàng kéo tôi về kỷ niệm của ngày xưa...

Một số hình ảnh buổi tennis chia tay Hoàng 12F

Những bức ảnh quý giá

Thứ Tư, 13 tháng 6, 2012

Than ôi!thời oanh liệt nay còn đâu.

Ngày xưa mấy bạn lớp Văn
Bạn nào cũng đẹp,trắng ngần làn da
Hai mươi năm,bỗng khác xa
Đẹp thì vẫn đẹp,dưng mà ...ứ nói đâu.


Cảm xúc của bạn Tuyết Nhung-12F

- Bạn Dần à, lớp lý chúng tớ là cả một resort thi ca đấy. Trong khi chờ đợi cánh cửa biệt thự nào đó hé mở thì tớ mời bạn dừng chân bên khu vườn đầy hương thơm và nắng mặt trời của lớp lý nhé...
(Lần này song kiếm hợp bích, tớ sẽ cua cả Tiếng Anh và Việt nữa nhớ, để bạn khỏi phải tra từ điển, vì tớ đã phải thức cả đêm để tra hộ bạn rồi đây :-)
 
UNCERTAIN FEELING
 
Tonight, a uncertain feeling
Suddenly occupying
Oh, my heart
Don't seeking
It is simply
A gurgling
Of waves crashing
And wind rising
Oh, my heart
No longer hoping
Let the feeling
Forever cling.
 
CẢM GIÁC BẤT ĐỊNH
 
Đêm nay, một cảm giác bất định
Bất ngờ xâm chiếm
Oh, trái tim
Đừng tìm kiếm
Đó chỉ là tiếng vọng
Của sóng và gió thôi
Oh, trái tim,
Đừng bồi hồi
Để cảm giác bất định
Mãi mãi không tường minh.
 
Regards, Nhung

Cảm xúc của thằng thứ 3

  BIỆT THỰ SỤP ĐỔ

Mẹ cha cuộc sống đọa đày
Tự nhiên cảm hứng nó bay đâu rồi
Xa nhà hơn 1 ngày thôi
Bao nhiêu  sự việc rối bời cả lên
Trên giường ,thằng lớn đang rên
Nó kêu,con sốt gọi tên bố Quỳnh
Thằng em nhảy nhót linh tinh
Hai chân thâm tím,khắp mình đầy hoa
Vào buồng vừa tụt quần ra
Kịp lau cái súng,thế là mặc vô
Ào ào phóng vội ôtô
Cả nhà đi viện,Bác Hồ mang theo
Tâm hồn nặng trĩu đá đeo
Đúng là cái tuổi con mèo chớ trêu
Ngày xưa mà sớm biết yêu
Tán em cùng khóa,thử liều xem sao
Bây giờ đang hưởng ngọt ngào
Không còn chịu cảnh lao đao dư lày
Gần 4 chục vẫn loay hoay
Hai thằng trông ngóng,đợi ngày lớn khôn
Tích năng được chút tâm hồn
Nó bay theo gió,nó vờn theo mây
Thôi thì cố gắng lên đây
Mấy lời nhắn nhủ chẳng hay ho gì
Biệt thự thơ,dẹp bỏ đi
Ngày mai em lại trở về lều thơ.....

LỜI ĐỘNG VIÊN CỦA BẠN DẦN-12T
Bố Quềnh chớ vội lo âu
Trẻ con đau ốm nóng đầu thường thôi
Mùa hè khắc nghiệt nắng nôi
Giữ cho thoáng mát xong rồi thuốc thang
Vài hôm nữa tiết thu sang
Các con khỏe mạnh lại càng thêm thơ
Biệt thự rộng cửa mộng mơ
Anh em thỏa dịp mong chờ bấy lâu...

LỜI CÁM ƠN CỦA BỐ CHÁU

Cảm ơn bác đã động viên
Trẻ con bị ốm là điên cái đầu
Ở nhà chẳng dám đi đâu
Sẵn sàng trực chiến,mặt nhầu cả ra
Chúng gào ,chúng khóc,chúng la
Chúng chẳng theo bà,cứ gọi bố ơi!
Viện Nhi,đông kín cả người.
Sơ sơ xét nghiệm,đi toi một ngày
Đấy là chưa kể vào đây
Vi trùng,vi khuẩn nó bay hàng đàn
Nhè thằng bị ốm nó phang
Tiếng kêu,cả tiếng la làng ầm lên
Mộng mơ gác lại một bên
Việc xong,em sẽ đáp đền pà con.

Thứ Ba, 12 tháng 6, 2012

Cảm xúc bạn thứ 2-bạn Nguyễn Văn Dần lớp 12T

Thế là hội khóa đã xong
Cả trai, cả gái nhong nhong lên đường
Bồi hồi, thương nhớ vấn vương
Lên xe, ngoái lại, Linh Trường mờ xa….
 
Cảm ơn bạn Tiến, bạn Ba
Cảm ơn luôn cả bạn Hòa, Bạn Hương
Cảm ơn đặc biệt bạn Trường
Cảm ơn! Phát biểu đã nhường cho tôi.
 
Liên hoan xúc động bồi hồi
Cuối cùng cũng được ra ngồi uống bia
Hiếu gà vác cốc tăm tia
Nhăm nhe đối tượng, Ô kìa mâm bên.  
Thế rồi cả lũ đứng lên
Hai ba dô phát, vang rền xứ Thanh
Chúng mày liệu uống cho nhanh
Để đi mâm khác kịp giành mấy chai  
Tiệc tàn thì nhậu lai rai
Xong xuôi ta lại đường dài lên xe
Linh Trường, phỏm, chắn lăm le
Mấy khi ta vặt bạn bè sướng tay  
Cờ bạc đúng lúc mê say
Oang oang loa gọi: Bọn mày thôi đi
Thế là ta lại nâng ly
Anh em vui vẻ chẳng vì thắng thua.  
Nào là cuộc sống tranh đua
Bao năm vất vả bốn mùa chẳng ngơi
Hôm nay có dịp tuyệt vời
Tinh thần thoải mái cứ chơi hết mình
 
Bỗng đâu nhạc nổi xập xình
Bên kia đã có gái xinh chim mồi
Nào nào chuyển chỗ ngay thôi
Giờ đây chính thức đến hồi hát ca  
Cào cào nhảy nhót bước ra
Em xin kính tặng cả nhà Oh Yeah
Chương trình cà ráo ó kê
Lớp Văn các bạn hãy vào đề thôi
Giờ này riệu đã mềm môi
Bao nhiêu kỷ niệm bồi hồi tuôn ra
Nghẹn ngào mượn tạm câu ca
Hát lên thổ lộ tình ta lỡ làng...
Giữa lòng trống trải hoang mang
Đêm nay sao lại bẽ bàng trôi nhanh
Vùn vụt canh lại sang canh
Cuộc vui chưa dứt cũng đành về thôi
Thế rồi giấc mộng êm trôi
Sáng ra ta lại ghép đôi oánh quần
Nào Hòa khỉ, nào Hòa phân
Nào doa nào cắt muôn phần a cay
Cuối cùng rồi cũng mỏi tay
Lên xe ta lại về ngay nhà hàng
Tiệc tùng bữa cuối khang trang
Bia kia, riệu đó sẵn sàng say sưa
Mặc kệ cái nắng ban trưa
Ta đi ta cụng chẳng chừa một ai
Hai mươi năm quả thật dài
Sau đây ta lại miệt mài nhớ mong....
Bài 2

Ta trở về hội khóa mỏi mòn trông
Nhiều bạn gái, bạn trai cùng hội ngộ
Ta nhìn em đứng cùng bạn bên đó
Tê tái lòng, nơi ấy ... đã xa xôi
Nụ hồng xưa nay chớm úa mất rồi.
Bao nhớ thương giờ chỉ là quá khứ
Thời gian trôi, như một lời nhắc nhở
Những hẹn hò ngày cũ đã xa xăm…
6-2012
Tôi đã mở phần comment,các bạn có thể click vào bài viết và chém gió thoải mái mà không phải đăng nhập,tuy nhiên câu từ nên mang tính xây dựng chứ không nên chọc ngoáy,nếu ko tôi xin phép phải đóng lại.Thank

Cảm xúc đầu tiên của một bạn trai....(như 1 lời xin lỗi)

Rời Linh Trường trong anh lòng trĩu nặng                   
Đeo đẳng theo những:trông đợi ,yêu thương
Giận hờn và có khi là oán trách
Trên đường về anh luôn hoài tự vấn
Có lẽ nào anh không đúng,quá sai?
Nắng gió Linh Trường,sẵn cả bóng đêm
Và sẵn có những gì mình đã có
Anh quá hèn nên chẳng thể nhen lên
Dù chỉ là đốm lửa
Để thổi bùng những khao khát bấy lâu
Ngồi cạnh em anh chẳng dám uống say
Chẳng chém gió dù ngày thường vẫn vậy
Sợ trải lòng mình cho đam mê trỗi dậy
Đã cháy rồi làm sao dập được đây?
Dẫu Linh Trường chẳng thể Khâu Vai
Tan chợ phiên ai về nhà  người nấy
Em của anh thì không phải vậy
Trót yêu anh rồi thì mãi vẫn yêu anh
Giá cuộc đời có thể undo
Có lẽ anh chẳng thể làm khác được
Anh rất yêu vợ con,em same same thế
Và mình cũng hiểu rằng:
Sau lửa trại hồng,là khoảng tối mênh mông!!!
 (Tác giả ẩn trong bóng đêm)

Thứ Hai, 11 tháng 6, 2012