Sáng thứ 7( 14/9/2019) 2 xe đón chúng tôi tại nhà Văn hóa quận Thanh Xuân để lên đường về Bá Thước khánh thành trường, đây cũng là địa điểm tập kết mà khóa chúng tôi thường chọn vì tiện đường xá cũng như chỗ gửi xe. Hành trang của tôi là cây guitar và vài cái quần đùi nhét vào ngăn đàn. Ra đến nơi đã gặp mọi người tập trung đông đủ, ai nấy đều hồ hởi khi sắp được chứng kiến một sự kiện quan trọng. Một số bạn còn đưa cả gia đình đi cùng. Dâu rể của khóa đã đôi lần chia sẻ về sự ngưỡng mộ dành cho lũ chúng tôi về sự đoàn kết cũng như khả năng ăn chơi không biết mệt mỏi, haha! Tôi nghe tâm sự cũng thấy tự hào vì sinh ra cầm tinh con mèo mà cái lũ mèo 75 như tôi toàn những đứa ham chơi giống nhao, một số đứa học sớm và học muộn hơn chúng tôi cũng bị đồng hóa theo.
- Xe bon bon trên đường Hồ Chí Minh giữa mùa thu ngập nắng, hai bên đường lúa đã chín vàng ruộm, phong cảnh thật hữu tình khiến tâm hồn ai cũng rạo rực như thuở đôi mươi. Tiếng cười tiếng nói trên xe không ngớt sau những màn pha trò của danh hài Hòa Mật sơn và Ngọc xích lô. Lũ con gái được thể cười rũ rượi, nét duyên dáng thường ngày của chúng biến đâu mất mà thay vào đó là hình ảnh của những cô cậu học trò tinh nghịch hệt hồi phổ thông. Học với nhau từ bé nên cả lũ ko cảm thấy ngại ngùng khi được sống thật với chính mình, đứa nào đứa nấy nói bậy nói tục như ranh cứ như chưa hề được nói bởi chỉ tận dụng thời gian 1, 2 ngày thoải mái, về nhà là lại im như thóc. Chúng tôi cũng biết ý khi đẩy đồng bọn đi cùng gia đình sang xe kia, giành lấy sự tự do bên xe này.
Gần trưa, xe về đến thị trấn Cành Nàng của huyện, cả đoàn dừng chân bên đường nghỉ ngơi và ăn trưa cùng với đoàn đi từ TP Thanh Hóa lên. Đại diện một số anh em Phòng giáo dục huyện ra tiếp đón và trao đổi một số nội dung chuẩn bị cho buổi lễ khánh thành. Độ hai giờ chiều, xe đưa đoàn vào trường, không ai nói với ai nhưng tất cả mọi người trên xe đều hồi hộp và mong ngóng được nhìn thấy ngôi trường mà do cả khóa chung tay góp sức xây dựng dành tặng cho bà con Thiết Ống. Xe chậm rãi đi vào khu vực sân vận động phía trước cổng trường, một khung cảnh trang hoàng hiện lên trước mắt khiến tất cả mọi người đều sững sờ và xúc động, chiếc rạp lớn cùng với sân khấu được trang hoàng lộng lẫy đã dựng lên tự bao giờ, hai bên cổng trường, khoảng 30 cô giáo mặc váy truyền thống của dân tộc Thái cùng với các cháu nhỏ xếp thành hai hàng tiếp đón chúng tôi, trong mắt họ đều tỏ rõ sự biết ơn vô hạn, tôi đưa mắt một lượt bắt gặp bông hoa bản gặp hôm về khảo sát, em nhẹ nhàng lại gần và vui mừng nói với tôi: thật không thể tin được anh ạ! Công trình của chúng ta đã hoàn thành đúng tiến độ và giấc mơ của chúng em đã thành hiện thực rồi! cám ơn các anh chị vô cùng! Tôi cũng gặp cô Hiệu trưởng Tân, người sát cánh cùng chúng tôi làm nên ước mơ cho bà con dân tộc vùng cao. Như thường lệ, cô xông xáo chỉ đạo, phân công cho các cô trong trường dẫn chúng tôi vào trong tham quan công trình. Hàng ngày chúng tôi cũng cũng theo dõi tiến độ qua hình ảnh trên zalo thì hôm nay được chứng kiến tận mắt mới thấy công sức của chúng tôi cũng như các cô, các chú bộ đội và người dân đã hàng ngày hằng đêm bỏ ra là như thế nào. Công trình đẹp hơn trong tưởng tượng của tôi rất nhiều, dưới bàn tay khéo léo của các cô giáo, trong phòng học đã được trang trí rực rỡ đúng với chủ đề của các con lứa tuổi mầm non. Đi tham quan 1 vòng, đâu đâu cũng gặp người dân địa phương chào hỏi và bắt tay cảm ơn. Họ đang tất bật cho bữa cơm đãi chúng tôi, tất nhiên trước đó chúng tôi đã đặt mua 2 ông lợn bản nhờ bà con làm giúp.
Anh Ngọc nhanh chân vào xem toilet- tác phẩm của của mình và tranh thủ tè 1 bãi rồi cười hềnh hệch, tỏ vẻ đắc chí lắm! còn anh Yên cũng vội vàng vào bếp ngó lại những chi tiết mà mình vẽ, tất cả đều hoàn hảo giống y như chỉ đạo của anh từ lúc công trình được khởi công. Phòng học chính là đẹp nhất khi được khoác trên mình chiếc áo bảy sắc cầu vồng, nghe đâu xuất phát từ sở thích về màu của một vật mà 2 chị Hòa, chị Nga đã từng nâng niu và ấn tượng một thời. Các bạn nam nhanh chóng dỡ 150 chiếc ghế nhựa đúc mua ngoài Hà Nội tặng cho trường xếp vào trong lớp học vì từ trước đến giờ, các cháu chỉ ngồi trên những chiếc ghế gỗ vặn vẹo và mục nát, 150 chiếc balo mới cứng cũng được tập kết vào trong phòng học dành tặng cho các cháu nhân dịp Trung thu. Bánh kẹo, quà cáp cũng được chia luôn cho các cháu đang tíu tít ngoài sân. Sau khi tham quan xong, chúng tôi ngồi vào hàng ghế đại biểu để buổi lễ long trọng được bắt đầu. Phía chính quyền có sự góp mặt của Bí Thư huyện ủy Trương Công Lịch và Phó Chủ tịch huyện Lò Văn Thắng, các anh cũng rất quan tâm đến sự kiện này nên còn có mặt từ rất sớm.
Buổi Lễ khai mạc bằng những màn biểu diễn của múa hát của cô trò trường mầm non Thiết Ống, có lẽ họ đã chuẩn bị cho sự kiện này từ mấy hôm trước nên các khâu từ trang phục đến động tác đều rất đẹp mắt. Sau phần múa hát là đến phần Chủ tịch Vũ Hòa lên phát biểu: tôi không nhớ chị đã phát biểu những gì nhưng chỉ nhớ có đoạn: cả đêm hôm qua tôi thức đến 2h sáng để gõ 16 trang chuẩn bị cho bài phát biểu hôm nay, cả Bí Thư lẫn Phó Chủ tịch đều ồ lên ngạc nhiên, một số đứa trong khóa che mồm lẻn ra phía sau cánh gà, thàng ngồi cạnh tôi thì thầm: hôm qua bà ấy mà không ôm lão Mậm già ngủ từ 10h thì tôi đi bằng đầu. haha!
Đáp Lễ, anh Thắng Phó Chủ tịch cũng lên phát biểu, anh cũng nói chuẩn bị 20 trang nhưng do chỉ Hòa phát biểu bằng trái tiêm nên anh ấy cũng nói từ trái tiêm, tóm lại là họ cảm ơn rất rất nhiều vì trong mấy nhiệm kỳ mà họ làm, chả ai thực hiện được điều này, chỉ khi có bàn tay chúng tôi thì giấc mơ của bà con vùng cao mới thành hiện thực. Sau phần Lễ là đến phần Hội Trung Thu Trăng ngọt dành cho các cháu, Chúng tôi cũng chu đáo khi đem theo cả diễn việc xiếc của Liên đoàn xiếc Việt nam và Mc chuyên nghiệp từ ngoài Hà Nội vào dành tặng cho các cháu các tiết mục đặc sắc và ý nghĩa mặc dù đêm Trung Thu đã qua 1 ngày. Người dân ở đây nói với chúng tôi là từ bé đến giờ mới được xem những tiết mục đặc sắc cũng như buổi lễ hoành tráng như vậy, họ cũng chưa từng nghe ai cầm guitar hát mà chỉ nghe organ trong các buổi đám cưới và cả những buổi giao lưu văn nghệ của xã. Phần Hội tiếp tục với bữa cơm chung mời tất cả mọi người giao lưu, trên này họ chiêu đãi chúng tôi những món ăn đậm đà bản sắc dân tộc. Mỗi bàn đều được bố trí một cô giáo và 1 anh bộ đội tiếp rượu khiến chúng tôi say mèm. Tôi phải né bằng cách cầm guitar chơi để khuấy động phong trào và cho cuộc nhậu chuyển hướng. Các ca khúc rộn rã vang lên cũng là lúc những màn nhảy sạp, màn lửa trại sôi động thi nhau tiếp diễn cho đến tận đêm khuya. Chúng tôi ra về trong sự bịn rịn của các cô giáo vùng cao, mỗi cô túm một tay tôi không cho về, có cô còn thì thào bên tai: anh nhất định phải quay về đây với chúng em đấy nhé! Khổ nhất là anh Ngọc, da anh vốn đã đen lại bị lẫn trong đám đông và bóng tối nhưng tôi vẫn nhận ra bởi có đến 10 cô ôm lấy anh thút thít mặc cho chị vợ đi cùng dắt 2 đứa con thơ đứng từ xa nhìn với tâm trạng rối bời không biết phải làm gì…Lúc trên xe, anh ta còn dọa vợ: nếu sau này mà không tử tế với chồng, anh ta sẽ xách ba lô với 3 quần sịp rách lên đường về Thiết ống ở, tức khắc có người đón ngay ở đầu cầu. Chị vợ im thin thít ko nói được câu nào...
Đoàn chúng tôi về ngủ tại bản Đôn, một bản đẹp tuyệt tại Pù Luông nằm ở độ cao hơn 1000m so với mực nước biển, không khí ở đây dễ chịu như trên Sapa, Trăng 16 vằng vặc tỏa ánh sáng khắp những thửa ruộng bậc thang đang trong thời kỳ lúa chín, hương lúa dìu dịu lẫn với mùi của đồng quê khiến cả lũ không ngủ được, tôi mang guitar ra ngồi nghêu ngao hát cùng chúng bạn trong vườn đến tận nửa đêm mới chịu đi ngủ. Sáng hôm sau cả đoàn rời bản Đôn đi thác Hươu, đây là con Thác cực kỳ đẹp của huyện Bá thước khuất sau dãy núi Cổ Lũng, đường đi lại khó khăn nên chúng tôi phải di chuyển bằng xe máy khoảng mấy trăm mét mới vào được đến nơi. Huyện rất chu đáo khi đưa ra lời đề nghị mời cả đoàn bữa trưa ngay bên cạnh thác Hươu, khi đến thì mọi thứ đã sẵn sàng, chúng tôi tắm Thác, chụp ảnh xong chỉ việc ngồi vào mâm. Vẫn là cô Hiệu trưởng, anh Phó phòng giáo dục huyện, anh Phó chủ tịch Huyện ngồi đấy từ bao giờ để đón khách quý. Sau những lời chúc tụng, cám ơn… Cô Hiệu trưởng mới tâm sự thật lòng: Anh ạ! Hôm bọn anh lên giới thiệu cựu học sinh Lam Sơn khóa 89-92 tài trợ cho trường, cả đêm em không ngủ được vì lo. Em ngưỡng mộ các anh các chị đã lâu nên tự hứa với mình là sẽ thật cố gắng, thật chu đáo để không làm các anh chị thất vọng về chúng em và cũng đáp lại tình cảm của các anh các chị dành cho trường chúng em, cô nói với một tình cảm chân thành nhưng tôi thấy trong mắt cô cứ ầng ậc nước vì xúc động.
- Giờ chia tay cũng đến, đoàn chúng tôi theo đường cũ ra về, ai cũng mang một tâm trạng chung đó là sự phấn khởi, sự tự hào khi việc làm ý nghĩa của chúng tôi đã được ghi nhận, nó giúp cho cô trò từ nay không còn chịu cảnh thiếu phòng học, cảnh dột nát, cảnh không bếp, không nhà vệ sinh, không nước sạch mà họ đã phải chịu đựng suốt mấy chục năm trời. Biết đâu đấy cũng từ ngôi trường này, các thế hệ con cháu họ sẽ ý thức được việc làm của chúng tôi mà mang tâm huyết của mình xây nên những ngôi trường to hơn, hiện đại hơn. Trong những con người ấy sau này, lại cũng biết đâu lại xuất hiện cả những cháu bụng phệ, mặt đen, giống hệt như một ai đó trong khóa sẽ cầm míc lên phát biểu bài diễn văn 20 trang trong 1 buổi Lễ trọng đại…chắc ngày ấy cũng không còn xa!