Hội khóa Chuyên Lam Sơn 8891 thành công tốt đẹp
Ngày 22 đầy bận rộn, ngày 23 nổ tung những cảm xúc vui, buồn về những người bạn mến yêu. Cuộc hội ngộ nhiều ý nghĩa, tất cả đều vui một niềm vui chung, đó là được gặp lại nhau, được về lại đúng lớp học năm xưa, được nghe thoải mái giọng quê Choa và được hớn hở, hãnh diện tụ nhau để cùng cười, rằng " kệ bố bọn hay chửi, mình cứ vui và tự hào là Hoa thanh quế " nhỉ


Chương trình chạy ầm ầm, không đứt quãng, hú vía ! Công sức suốt mấy tháng, chốt lại chỉ bằng 1 câu, xong hết rồi, thế là vui, thế là mừng lắm lắm


Những cảm xúc lạ, không trở về, cũng không xuất hiện ở lần mở tổng đài 8891. Khác nhiều lắm, so với ngày nỗ lực hội họp K36 với các nam sinh không mặc quần ke..ke...ke. Cảm giác lần này, là vui vẻ, là hớn hở khi trẻ con gặp lại nhau. Chả thấy ai là người lớn, cũng không rung rinh chút tình học trò như nhiều bạn khác. Mọi thứ là yên lặng, tất cả chỉ cùng hòa chung vào sự sung sướng khi được nói những chuyện thày, cô ngày xưa, chuyện học hành dã man, áp lực, chuyện ăn ở khó khăn..Nói chung, kỷ niệm nghèo vẫn luôn làm giàu lòng người hơn bao giờ hết.
Trở về trường cũ, ngồi đúng vị trí của mình hơn 20 năm trước. Từng bậc cầu thang, khoảng không gian cố định ở hành lang, dõi mắt ra bên ngoài, sang phía bên trái - vì hình như chả bao giờ nhìn sang phải - mắt phải bị lác mà hơ hơ....thấy vẫn như lúc chỉ mới chân ướt chân ráo vác túi đồ về quê mẹ. Không thấy xa xôi, không thấy lạ lẫm, mọi thứ như chỉ mới hôm qua thôi...Vẫn là những gương mặt ấy, tính cách ấy, giọng nói ấy, nụ cười ấy...Yêu các bạn thật nhiều, những người bạn không toan tính, không cạnh tranh, không bon chen, không chê bai và luôn thầm mong cho nhau may mắn, trẻ khỏe, thành công, đừng ai vất vả



Nước mắt lộ liễu, nước mắt giấu đi..., cuộc chia tay khiến nhiều bạn khác xúc động quay đi chả dám nhìn. Vì sao á, vì họ cũng có thể sẽ rơi nước mắt như thế, thôi thì chuyện khóc lóc là của đàn bà, đàn ông con zai, gặp nhau đã mừng, chia tay vỗ vai vài cái thôi chứ ai lại lộ ra là mình cũng cay cay mi mắt....Hiểu hết chứ, nỗi lòng của mình, của tất cả bè bạn cùng về hội khóa.
Vui, nuối tiếc, kỳ vọng, hò hẹn, 8891, niềm tự hào chung, sự thành đạt chung.Tình cảm gắn bó hy vọng sẽ còn mãi, đủ đầy, nguyên vẹn như lần này, dù đã 20 năm chúng mình mới được gặp lại nhau...
Tạm biệt Lam Sơn, tạm biệt ngày Hội khóa kỳ công xây dựng. Tạm biệt các bạn, hẹn sớm gặp lại nhau







Xem Blog chị Ngân ở đây
Tổng đài 8891 đã mở ra ! Tất cả đều xúc động, thấy ngập tràn trong lòng là cảm giác yêu mến nhau, chân thành và tự hào về " một thời hào hùng đáng nhớ ". Hơn 90 gương mặt, lấp đầy khoảng trống của mấy chục gương mặt khác, vì lý do này, lý do kia không thể có mặt tại Lam Sơn và Vạn Chài hai ngày 22 và 23.10. Tiếc thật, lẽ ra phải đủ 112 bạn mới thật bõ công !
Ngày 22 đầy bận rộn, ngày 23 nổ tung những cảm xúc vui, buồn về những người bạn mến yêu. Cuộc hội ngộ nhiều ý nghĩa, tất cả đều vui một niềm vui chung, đó là được gặp lại nhau, được về lại đúng lớp học năm xưa, được nghe thoải mái giọng quê Choa và được hớn hở, hãnh diện tụ nhau để cùng cười, rằng " kệ bố bọn hay chửi, mình cứ vui và tự hào là Hoa thanh quế " nhỉ
Chương trình chạy ầm ầm, không đứt quãng, hú vía ! Công sức suốt mấy tháng, chốt lại chỉ bằng 1 câu, xong hết rồi, thế là vui, thế là mừng lắm lắm
Những cảm xúc lạ, không trở về, cũng không xuất hiện ở lần mở tổng đài 8891. Khác nhiều lắm, so với ngày nỗ lực hội họp K36 với các nam sinh không mặc quần ke..ke...ke. Cảm giác lần này, là vui vẻ, là hớn hở khi trẻ con gặp lại nhau. Chả thấy ai là người lớn, cũng không rung rinh chút tình học trò như nhiều bạn khác. Mọi thứ là yên lặng, tất cả chỉ cùng hòa chung vào sự sung sướng khi được nói những chuyện thày, cô ngày xưa, chuyện học hành dã man, áp lực, chuyện ăn ở khó khăn..Nói chung, kỷ niệm nghèo vẫn luôn làm giàu lòng người hơn bao giờ hết.
Trở về trường cũ, ngồi đúng vị trí của mình hơn 20 năm trước. Từng bậc cầu thang, khoảng không gian cố định ở hành lang, dõi mắt ra bên ngoài, sang phía bên trái - vì hình như chả bao giờ nhìn sang phải - mắt phải bị lác mà hơ hơ....thấy vẫn như lúc chỉ mới chân ướt chân ráo vác túi đồ về quê mẹ. Không thấy xa xôi, không thấy lạ lẫm, mọi thứ như chỉ mới hôm qua thôi...Vẫn là những gương mặt ấy, tính cách ấy, giọng nói ấy, nụ cười ấy...Yêu các bạn thật nhiều, những người bạn không toan tính, không cạnh tranh, không bon chen, không chê bai và luôn thầm mong cho nhau may mắn, trẻ khỏe, thành công, đừng ai vất vả
Nước mắt lộ liễu, nước mắt giấu đi..., cuộc chia tay khiến nhiều bạn khác xúc động quay đi chả dám nhìn. Vì sao á, vì họ cũng có thể sẽ rơi nước mắt như thế, thôi thì chuyện khóc lóc là của đàn bà, đàn ông con zai, gặp nhau đã mừng, chia tay vỗ vai vài cái thôi chứ ai lại lộ ra là mình cũng cay cay mi mắt....Hiểu hết chứ, nỗi lòng của mình, của tất cả bè bạn cùng về hội khóa.
Vui, nuối tiếc, kỳ vọng, hò hẹn, 8891, niềm tự hào chung, sự thành đạt chung.Tình cảm gắn bó hy vọng sẽ còn mãi, đủ đầy, nguyên vẹn như lần này, dù đã 20 năm chúng mình mới được gặp lại nhau...
Tạm biệt Lam Sơn, tạm biệt ngày Hội khóa kỳ công xây dựng. Tạm biệt các bạn, hẹn sớm gặp lại nhau
Xem Blog chị Ngân ở đây
Không có nhận xét nào:
Đăng nhận xét