Chó - Lợn
Lợn, Bắc Lừa gọi thế. Nam Lừa gọi là heo, trẻ con xem Tam quốc hay gọi là Trư Bát Giới.
Về cơ bản lợn chỉ có hai giống là đực và caí, anh chưa từng thấy lợn pê-đê hay ô-môi bao giờ nhưng lại có nhiều loại như lợn moị, ( ta vẫn thuờng biết dưới tên lợn Muờng hoặc Mán), lợn lai( một thời có cái đuôi@ kinh tế), lợn sề ( giống chuyên dùng để đẻ)...thêm vài chủng lợn ngoại nữa, tỷ như Đức lợ
Lớp 12, lũ con gái lớn tướng, vú sừng trâu ngúng nguẩy thụt thò sau cánh áo mỏng rẻ tiền. Bọn con trai chúng tôi, chim còn chưa ra giàng nhưng tay cứ lượn lờ vân vê dăm ba sợi râu dại, suy tư như lãnh tụ. Là năm cuối cấp, viêc học hành cũng chộn rộn nhưng vẫn không quên những trò ma quái học trò. Tôi là lãnh
Lợn, Bắc Lừa gọi thế. Nam Lừa gọi là heo, trẻ con xem Tam quốc hay gọi là Trư Bát Giới.
Về cơ bản lợn chỉ có hai giống là đực và caí, anh chưa từng thấy lợn pê-đê hay ô-môi bao giờ nhưng lại có nhiều loại như lợn moị, ( ta vẫn thuờng biết dưới tên lợn Muờng hoặc Mán), lợn lai( một thời có cái đuôi@ kinh tế), lợn sề ( giống chuyên dùng để đẻ)...thêm vài chủng lợn ngoại nữa, tỷ như Đức lợ
n, Trung quốc lợn, Úc
lợn...Đấy là chưa kể thêm vài giống lợn hoang khác như lợn loì, lợn
rừng, lợn meò...Thế mới hay cái giống lợn cũng đa dạng và phong phú lắm.
Bàn dông dài thế để thấy sự trân trọng anh dành cho lợn đến cỡ nào.
Đại Lừa là nuớc nông nghiệp mà đặc trưng của một nuớc nông nghiệp là nguời dân phải biết chăn lợn và trồng rau. Tuy thế đã có một thời Lừa chỉ chú trọng phần trồng rau mà quên đi mất phần nuôi lợn nên mới có chuyện lấy phân nguời tuới rau là vậy. Đến khi phân nguời cũng hiếm mới sinh ra sáng kiến lấy rau làm phân, dân Lừa không gọi là phân rau mà gọi là phân xanh cho nó...cách mạng. Rồi trong bữa cơm có miếng tóp mỡ lợn cũng là điều xa xỉ. Nói như vậy là một thời nguời ta không đánh giá cao vai trò của lợn.
Thời nay, nhờ chính sách đổi mới cơ cấu nông nghiệp và phát triển nông dân mà lợn đựoc nuôi nhiều hơn, theo uớc tính Đại Lừa có đến 12 triệu lợn. Khi mà các chính sách nuôi bò thất baị, nuôi gà vịt không ăn thua lại hay dịch bệnh, nuôi chó phải xin phép, hay cắn nguời và phát daị....thì nuôi nhiều lợn kể như là phù hợp. Và trong tuơng lai, sữa lợn là nguồn thức uống chính cho các chaú, là nguồn dinh dưỡng cơ bản cho tuổi già. Lợn muôn năm.
Từ xa xưa, lợn vẫn bị gán cho tiếng xấu là tham ăn, ngu dốt và...dâm đãng. Đại Lừa ta gọi phim xxx chắc là phim...con heo, có lẽ là xuất phát từ đặc trưng này của lợn chăng?
Nhớ thời xa xưa khi đang còn ở nhà quê bêu nắng, bắt chuồn chuồn, mẹ khoán cho ngoài giờ học phải chăn 2 con lợn nái ( giống lợn sề, chuyên dùng để đẻ). Khổ nhất là những khi đến kỳ 2 con lợn này huớn ( động dục) là chúng kêu rên suốt ngaỳ, phá chuồng phá cũi ghê lắm. Những khi như thế là chúng bỏ ăn, sục mõm vào cám rồi hất tưng đi, vô cùng dữ dội. Thú y xã huớng dẫn sinh sản phải khoa học để duy trì chất luợng con nên sau 1 lứa phải bỏ một lứa. Đúng kỳ, mẹ lại bắt ra hợp tác xã mua chịu của chú Tuyết bán tinh 1 lọ tinh rồi về bơm vào xi-lanh, lợn con ra đời bằng cách đó. Nhà nào không thích nhân tạo thì cũng có chú Tuyết, ngoài nghề bán tinh, chú còn có một con lợn đực to như con trâu chuyên quất đi cùng làng cuối ngõ thụ tinh rong theo lối...tự nhiên cổ truyền. Trông con lợn đực giống ấy mà khiếp, nhất là quả dái phân phối giống, dễ phải nặng đến gần một yến.
Giống lợn thuờng có tật hay đẻ vào lúc nửa đêm về sáng. Truớc khi chuẩn bị nằm ổ là chúng xục xạo vơ rác, ôm rơm. Những lúc như thế, mẹ lại sai đi xin rơm lót ổ, lại còn bắt treo một cái đèn bão ở cửa chuồng để khi lợn đẻ không xéo nhầm phải con và điều quan trọng là soi cuớp bộ nhau thai để mai bố làm nón nuớng băm viên ăn kèm bánh đa uống ruợu. Lơ mơ là chúng nó xơi mất hay ỉa phân lên thì...ăn cứt! Mỗi một lứa như thế tuỳ theo tinh tốt hay xấu, chất luợng chăm chút thế nào mà dao động ở khoảng cộng, trừ 10 con/lứa. Những con lợn chẹt quá ( coì) thì mang đem cho ông Cam đầu ngõ nấu cháo ăn dưỡng già, mấy con này mà có để nuôi thì một là chết vì yếu, không tranh bú đựoc hoặc có sống thì nuôi vạn đời vẫn cứ bằng...nắm đấm, giống này quê anh gọi là lợn...trớt cộm.
Xem đàn lợn con hồng hào rúc bú lợn mẹ mới thấy tranh Đông hồ đẹp. Các cụ nhà mình thật là nhân văn và tinh mắt.
Thuờng thì đàn lợn con chăn khoảng 2 tháng thì xuất chuồng đuợc. Nhà tuyền bán cho nguời làng ít khi phải mang ra chợ. Có nguời thì giả bằng tiền, nguời thì chịu đến mùa sau đong thóc. Ấy thế mà lắm khi mất không lợn giống cho họ vì nhiều nhẽ trong đó nhẽ phải tính đến là lợn chết. Chả đựoc ơn huệ gì còn mang tiếng xấu là bán lợn bệnh, lợn ma. Đến khỉ!
Cứ sau một lứa, cả nhà lại tập trung vào vỗ béo và phục hồi nhân phẩm cho lợn mẹ đặng mong chờ lứa sau chất luợng hơn. Chăm còn hơn chăm em bé. Mẹ, gặp phải cái thời thổ tả, quý lợn hơn nguời cũng là đuơng nhiên.
Cứ khoảng từ 3 đến 5 năm nhà anh thay nái một lần. Chăm tốt mấy thời tốt nhưng vẫn không cuỡng lại đựoc quy luật của thời gian. Lợn già thụ tinh khó đậu hơn hoặc có đậu đẻ cũng không ăn thua là mấy, vừa ít con lại còn coì. Chắc là hết trứng. Cứ ngẫm so với cái giống nguời thấy đồng điệu lắm lắm, ít ra là về mặt sinh sản.
Thế là lại phải vỗ béo để từ lợn già thành lợn trẻ để bán cho cánh hàng xeo. Về cơ bản mà noí, trừ cái sự lê thê của cái vú sề ra thì trông cũng ngon mắt lắm. Cánh hàng xeo non kinh nghiệm còn phán xẻ thịt cũng phải đạt bảy thành ruỡi đến tám thành. Thế nhưng đám lão luyện nhìn biết ngay, thậm chí có thằng còn đọc vanh vách đã đẻ bao nhiêu lứa. Sự chuyên cần trong nghề nghiệp nó tạo ra kỹ năng. Có thằng nhìn đàn bà con gái đi ngang bấm đốt nón tay phán còn trinh hay đã hỏng đúng răm rắp. Thánh cực!
Chúng ép giá ghê quá nên nhà anh không bán. Mẹ bảo thôi gắng nuôi để đến tết mổ thịt ngoài sân kho hợp tác đổi thóc hay bán cho cả làng. Tính ra vẫn lời hơn bán cho đám hàng xeo, đã thế bộ lòng lại phần nhà mình, đổ dồi, đánh tiết canh ăn mệt nghỉ.
Mẹ anh quả toan tính như thần. Hai con xẻ thịt đúng dịp tết nhoáng cái đã hết veo, thu ngay tại chỗ cũng đuợc vài nghìn bạc cũ, sổ ghi nợ thóc thì dài đến ba trang giấy kẻ ô-li. Tết mà, nhà ai cũng phải có tý thịt treo xó bếp. Họ biết tỏng là thịt lợn nái sề, có khí dai nhưng nấu đông hay gói bánh thì dai cũng thành mềm hết. Đuợc ăn là tốt rồi!
Mẹ tiên sư hai con lợn, anh đã thoát kiếp chăm nó ấy thế mà khi nó băng hà cứu đói cho cả nhà vuỡn không chiụ tha cho anh. Qua tết, đến vụ mùa cứ đi học về hay thấy bóng dáng ở đâu là mẹ lại quát đi thu nợ. Cái thân còi quảy hai đầu thúng, nhà năm lạng, kẻ dăm cân hùng hục đi thu suốt muà. Mẹ, khổ nhọc hơn cái thời cám chấu.
Anh vẫn còn một cái sẹo to ở mông bên phải là kỷ niệm buồn cho dạo đó. Đi thu thóc nợ rồi bị chó nhà nguời ta nó cắn phaỉ. Đau đến tận giờ.
Cũng may, nhờ lợn và cái sự tảo tần có tính toán của mẹ mà anh có ngày hôm nay khi ngồi viết những chuyện naỳ cho các bạn ngửi.
Anh biết ơn mẹ và yêu lợn hơn cả Bác!
Có lẽ sau con nguời, Chó đựoc nhắc đến nhiều nhất. Thôi thì đủ cả trong văn chuơng, thơ phú, tranh ảnh, hát hò...đấy là chưa kể đến hàng chục triệu cái mồm nguời Đại Lừa ta không ai là không nhắc đến chó 1 lần trong ngaỳ.
Cũng như lợn, chó có nhiều giống nhưng chó khác lợn là chó đến với nguời sớm hơn, bạn Gúc bảo mới anh thế. Và anh cũng đồ rằng không chừng chó còn có truớc cả nguời???
Nguời Đại Lừa ta khác với các nguời khác về sự đối đãi với chó. Tỷ như Tây, chó là bạn hay người yêu, bân bẩn như Taù, Nhật...chó còn đựoc nuôi làm cảnh, vài anh vớ vẩn khác chó còn đựoc để lên bàn thờ...Ta thì nuôi chó chỉ để dọn cứt, trông nhà và giết thịt. Thịt chó ngon, ở đời mà không được miếng thịt chó thì coi như chưa sống. Thời thổ tả một vai trò vô cùng quan trọng của chó là làm " công nhân vệ sinh" cho mỗi gia đình.
Thời đó, thức ăn của nguời là mạch, mì, sắn...độn gạo kho, muối nát. Mà muối cũng chả ra cái làm sao khi bàn tay cô mậu dịch bốc sỏi phả vào cho nặng cân. Ai ở vào thời đó nghĩ lại anh cam đoan rằng đều vãi tè hết. Đấy là hẵng còn may đấy, khi hết những thức đó nguời lại còn ăn tranh sang phần lợn, đó là cám tốt nấu rau lang, ăn vào sít đặc cả cuống họng. Anh đã đã từng ăn như thế!
Thức ăn cho nguời đã thế thời chó ăn gì? Thưa ngay, ăn đúng sản phẩm " quay vòng" của nguời qua đuòng hậu môn. Hay nói toẹt ra, thức ăn của chó là cứt nguời. Ấy thế mà cũng không đủ, nhiều giống chó còn nhằn cả cứt lợn, phân gà...nhưng anh chưa từng thấy chó ăn cứt chó bao giờ cả.
Với nhiều phẩm chất cao quý mà con nguời nhiều khi không có đựoc nên ở đâu Tây, Tàu hay ta, làm bạn, làm cảnh hay trông nhà, dọn vệ sinh, giết thịt...chó luôn đựoc biểu dương và tán thuởng. Nhưng cái sự biểu dương và tán thuởng ở Đại Lừa ta thì không giống ai. Nếu có hay ho thì chỉ trong văn chuơng, còn thực thì chỉ gói gọn trong 2 từ: đồ chó! Thật là đau diều!
Hồi anh còn bé tý, nhà đã nuôi chó rồi, những 2 con, một vàng, một mực và đều là đực cả. Thời đó, đâu phải nhà ai cũng nuôi đựoc chó thế nên 2 con chó nhà anh làm nhiệm vụ trông nhà cho cả xóm, dọn vệ sinh cho nửa làng. Mấy nhà bên cạnh có trẻ con, cứ đến khi xi ỉa xong là cứ tít tít, êu êu là chúng nó phi đến dọn baĩ, dọn luôn cả phần dính ở đít con trẻ. Thế mới có 1 chuyện chả biết nên cuời hay mếu khi cả 2 con tranh nhau liếm đít một thằng bé, cắn nhau ầm lên rồi xỉa ngay răng vào chym. Đi mất một nửa, may vác lên trạm xá kịp, vả lại trẻ con thời mau lành nhưng đến nay thằng kia gần 30 mà vẫn...có tật. Vợ nó trách mẹ anh mãi. Mấy đứa em ở nhà, cứ ỉa bậy ngoài vuờn xong là đỏ mặt tía tai chổng mông kêu chó đến lè luỡi liếm đít, có phần đạt đựoc khoái cảm nên cứ ư ử, thi thoảng lại ré lên nắc nẻ.
Ở đây bàn thêm một tý về sự đi ỉa thời thổ tả để thấy hết đựoc giá trị của nhà có chó. Thời đó đi ỉa bất luận ở vuờn nhà hay hố xí hợp tác xã thì chuyện chùi đít bằng giấy hay báo cũ là chuyện vô cùng xa xỉ bởi những thứ đó hiếm, có chăng cũng phải gom lại làm kế hoạch nhỏ, thi đua xyz tốt...Nếu như ở vuờn nhà thì cứ nhè gốc cây mà kịn hay lá chuối khô mà chùi nhưng đấy là nhà có cây lưu niên hay có chuối, phải nhà không thì kịn vào mõn đá hay bê đít ra ao mà cọ. Vất vả lắm lắm!
Hai con chó nhà anh sau chết mất một. Con này chết là do đoí, do tham và phần nhiều là do sự cẩu thả của con nguời. Đến phiên đánh hố xí HTX để lấy phân bón ruộng và nuôi cá bột, chả hiểu canh me thế nào để con chó nhà anh chui vào đuợc xực đẫy thứ phân gio lưu cữu của đông nguời rồi về truơng bụng lên và...chết. Cả nhà tiếc, đang tơ thế mà chết.
Con sót lại đâm ra suớng, thi thoảng lại đựoc bồi dưỡng cho tý cám, ít bột sắn nên trông khẻo khoắn và oai vệ lắm. Mà cũng phải thôi, đang kỳ chó tơ mà, có đói khổ mấy thì trông vẫn muợt cũng như khối em gái ở làng, ăn tuyền sắn độn, cám bột mà vẫn rực rỡ ở tuổi 17, 18 đấy thôi. Tạo hoá nó khéo khiến cái sự...nảy noì!
Khổ nhất là cái sự đi tơ của con chó nhà anh, lắm đêm nó bỏ đi đến sáng để tìm con caí. Nhưng khốn nạn, cả làng chả có con chó cái nào nên hồn, tuyền ốm nhách, ghẻ xù nên nó phải mò ra sau đê đi tơ chó làng khác. Kết quả là sau ít hôm, chả thấy bóng dáng đâu. Bố anh thở dài bảo thôi không nuôi nữa.
Nhà hết chó từ đó!
Bây giờ anh muốn nuôi một con lợn cảnh mới một con chó lai nhưng vợ anh không cho, bảo người đang không có chỗ chui nữa là lợn với chó. Anh buồn ngồi nói chuyện chó lợn, thế thôi@ 2005
Đại Lừa là nuớc nông nghiệp mà đặc trưng của một nuớc nông nghiệp là nguời dân phải biết chăn lợn và trồng rau. Tuy thế đã có một thời Lừa chỉ chú trọng phần trồng rau mà quên đi mất phần nuôi lợn nên mới có chuyện lấy phân nguời tuới rau là vậy. Đến khi phân nguời cũng hiếm mới sinh ra sáng kiến lấy rau làm phân, dân Lừa không gọi là phân rau mà gọi là phân xanh cho nó...cách mạng. Rồi trong bữa cơm có miếng tóp mỡ lợn cũng là điều xa xỉ. Nói như vậy là một thời nguời ta không đánh giá cao vai trò của lợn.
Thời nay, nhờ chính sách đổi mới cơ cấu nông nghiệp và phát triển nông dân mà lợn đựoc nuôi nhiều hơn, theo uớc tính Đại Lừa có đến 12 triệu lợn. Khi mà các chính sách nuôi bò thất baị, nuôi gà vịt không ăn thua lại hay dịch bệnh, nuôi chó phải xin phép, hay cắn nguời và phát daị....thì nuôi nhiều lợn kể như là phù hợp. Và trong tuơng lai, sữa lợn là nguồn thức uống chính cho các chaú, là nguồn dinh dưỡng cơ bản cho tuổi già. Lợn muôn năm.
Từ xa xưa, lợn vẫn bị gán cho tiếng xấu là tham ăn, ngu dốt và...dâm đãng. Đại Lừa ta gọi phim xxx chắc là phim...con heo, có lẽ là xuất phát từ đặc trưng này của lợn chăng?
Nhớ thời xa xưa khi đang còn ở nhà quê bêu nắng, bắt chuồn chuồn, mẹ khoán cho ngoài giờ học phải chăn 2 con lợn nái ( giống lợn sề, chuyên dùng để đẻ). Khổ nhất là những khi đến kỳ 2 con lợn này huớn ( động dục) là chúng kêu rên suốt ngaỳ, phá chuồng phá cũi ghê lắm. Những khi như thế là chúng bỏ ăn, sục mõm vào cám rồi hất tưng đi, vô cùng dữ dội. Thú y xã huớng dẫn sinh sản phải khoa học để duy trì chất luợng con nên sau 1 lứa phải bỏ một lứa. Đúng kỳ, mẹ lại bắt ra hợp tác xã mua chịu của chú Tuyết bán tinh 1 lọ tinh rồi về bơm vào xi-lanh, lợn con ra đời bằng cách đó. Nhà nào không thích nhân tạo thì cũng có chú Tuyết, ngoài nghề bán tinh, chú còn có một con lợn đực to như con trâu chuyên quất đi cùng làng cuối ngõ thụ tinh rong theo lối...tự nhiên cổ truyền. Trông con lợn đực giống ấy mà khiếp, nhất là quả dái phân phối giống, dễ phải nặng đến gần một yến.
Giống lợn thuờng có tật hay đẻ vào lúc nửa đêm về sáng. Truớc khi chuẩn bị nằm ổ là chúng xục xạo vơ rác, ôm rơm. Những lúc như thế, mẹ lại sai đi xin rơm lót ổ, lại còn bắt treo một cái đèn bão ở cửa chuồng để khi lợn đẻ không xéo nhầm phải con và điều quan trọng là soi cuớp bộ nhau thai để mai bố làm nón nuớng băm viên ăn kèm bánh đa uống ruợu. Lơ mơ là chúng nó xơi mất hay ỉa phân lên thì...ăn cứt! Mỗi một lứa như thế tuỳ theo tinh tốt hay xấu, chất luợng chăm chút thế nào mà dao động ở khoảng cộng, trừ 10 con/lứa. Những con lợn chẹt quá ( coì) thì mang đem cho ông Cam đầu ngõ nấu cháo ăn dưỡng già, mấy con này mà có để nuôi thì một là chết vì yếu, không tranh bú đựoc hoặc có sống thì nuôi vạn đời vẫn cứ bằng...nắm đấm, giống này quê anh gọi là lợn...trớt cộm.
Xem đàn lợn con hồng hào rúc bú lợn mẹ mới thấy tranh Đông hồ đẹp. Các cụ nhà mình thật là nhân văn và tinh mắt.
Thuờng thì đàn lợn con chăn khoảng 2 tháng thì xuất chuồng đuợc. Nhà tuyền bán cho nguời làng ít khi phải mang ra chợ. Có nguời thì giả bằng tiền, nguời thì chịu đến mùa sau đong thóc. Ấy thế mà lắm khi mất không lợn giống cho họ vì nhiều nhẽ trong đó nhẽ phải tính đến là lợn chết. Chả đựoc ơn huệ gì còn mang tiếng xấu là bán lợn bệnh, lợn ma. Đến khỉ!
Cứ sau một lứa, cả nhà lại tập trung vào vỗ béo và phục hồi nhân phẩm cho lợn mẹ đặng mong chờ lứa sau chất luợng hơn. Chăm còn hơn chăm em bé. Mẹ, gặp phải cái thời thổ tả, quý lợn hơn nguời cũng là đuơng nhiên.
Cứ khoảng từ 3 đến 5 năm nhà anh thay nái một lần. Chăm tốt mấy thời tốt nhưng vẫn không cuỡng lại đựoc quy luật của thời gian. Lợn già thụ tinh khó đậu hơn hoặc có đậu đẻ cũng không ăn thua là mấy, vừa ít con lại còn coì. Chắc là hết trứng. Cứ ngẫm so với cái giống nguời thấy đồng điệu lắm lắm, ít ra là về mặt sinh sản.
Thế là lại phải vỗ béo để từ lợn già thành lợn trẻ để bán cho cánh hàng xeo. Về cơ bản mà noí, trừ cái sự lê thê của cái vú sề ra thì trông cũng ngon mắt lắm. Cánh hàng xeo non kinh nghiệm còn phán xẻ thịt cũng phải đạt bảy thành ruỡi đến tám thành. Thế nhưng đám lão luyện nhìn biết ngay, thậm chí có thằng còn đọc vanh vách đã đẻ bao nhiêu lứa. Sự chuyên cần trong nghề nghiệp nó tạo ra kỹ năng. Có thằng nhìn đàn bà con gái đi ngang bấm đốt nón tay phán còn trinh hay đã hỏng đúng răm rắp. Thánh cực!
Chúng ép giá ghê quá nên nhà anh không bán. Mẹ bảo thôi gắng nuôi để đến tết mổ thịt ngoài sân kho hợp tác đổi thóc hay bán cho cả làng. Tính ra vẫn lời hơn bán cho đám hàng xeo, đã thế bộ lòng lại phần nhà mình, đổ dồi, đánh tiết canh ăn mệt nghỉ.
Mẹ anh quả toan tính như thần. Hai con xẻ thịt đúng dịp tết nhoáng cái đã hết veo, thu ngay tại chỗ cũng đuợc vài nghìn bạc cũ, sổ ghi nợ thóc thì dài đến ba trang giấy kẻ ô-li. Tết mà, nhà ai cũng phải có tý thịt treo xó bếp. Họ biết tỏng là thịt lợn nái sề, có khí dai nhưng nấu đông hay gói bánh thì dai cũng thành mềm hết. Đuợc ăn là tốt rồi!
Mẹ tiên sư hai con lợn, anh đã thoát kiếp chăm nó ấy thế mà khi nó băng hà cứu đói cho cả nhà vuỡn không chiụ tha cho anh. Qua tết, đến vụ mùa cứ đi học về hay thấy bóng dáng ở đâu là mẹ lại quát đi thu nợ. Cái thân còi quảy hai đầu thúng, nhà năm lạng, kẻ dăm cân hùng hục đi thu suốt muà. Mẹ, khổ nhọc hơn cái thời cám chấu.
Anh vẫn còn một cái sẹo to ở mông bên phải là kỷ niệm buồn cho dạo đó. Đi thu thóc nợ rồi bị chó nhà nguời ta nó cắn phaỉ. Đau đến tận giờ.
Cũng may, nhờ lợn và cái sự tảo tần có tính toán của mẹ mà anh có ngày hôm nay khi ngồi viết những chuyện naỳ cho các bạn ngửi.
Anh biết ơn mẹ và yêu lợn hơn cả Bác!
Có lẽ sau con nguời, Chó đựoc nhắc đến nhiều nhất. Thôi thì đủ cả trong văn chuơng, thơ phú, tranh ảnh, hát hò...đấy là chưa kể đến hàng chục triệu cái mồm nguời Đại Lừa ta không ai là không nhắc đến chó 1 lần trong ngaỳ.
Cũng như lợn, chó có nhiều giống nhưng chó khác lợn là chó đến với nguời sớm hơn, bạn Gúc bảo mới anh thế. Và anh cũng đồ rằng không chừng chó còn có truớc cả nguời???
Nguời Đại Lừa ta khác với các nguời khác về sự đối đãi với chó. Tỷ như Tây, chó là bạn hay người yêu, bân bẩn như Taù, Nhật...chó còn đựoc nuôi làm cảnh, vài anh vớ vẩn khác chó còn đựoc để lên bàn thờ...Ta thì nuôi chó chỉ để dọn cứt, trông nhà và giết thịt. Thịt chó ngon, ở đời mà không được miếng thịt chó thì coi như chưa sống. Thời thổ tả một vai trò vô cùng quan trọng của chó là làm " công nhân vệ sinh" cho mỗi gia đình.
Thời đó, thức ăn của nguời là mạch, mì, sắn...độn gạo kho, muối nát. Mà muối cũng chả ra cái làm sao khi bàn tay cô mậu dịch bốc sỏi phả vào cho nặng cân. Ai ở vào thời đó nghĩ lại anh cam đoan rằng đều vãi tè hết. Đấy là hẵng còn may đấy, khi hết những thức đó nguời lại còn ăn tranh sang phần lợn, đó là cám tốt nấu rau lang, ăn vào sít đặc cả cuống họng. Anh đã đã từng ăn như thế!
Thức ăn cho nguời đã thế thời chó ăn gì? Thưa ngay, ăn đúng sản phẩm " quay vòng" của nguời qua đuòng hậu môn. Hay nói toẹt ra, thức ăn của chó là cứt nguời. Ấy thế mà cũng không đủ, nhiều giống chó còn nhằn cả cứt lợn, phân gà...nhưng anh chưa từng thấy chó ăn cứt chó bao giờ cả.
Với nhiều phẩm chất cao quý mà con nguời nhiều khi không có đựoc nên ở đâu Tây, Tàu hay ta, làm bạn, làm cảnh hay trông nhà, dọn vệ sinh, giết thịt...chó luôn đựoc biểu dương và tán thuởng. Nhưng cái sự biểu dương và tán thuởng ở Đại Lừa ta thì không giống ai. Nếu có hay ho thì chỉ trong văn chuơng, còn thực thì chỉ gói gọn trong 2 từ: đồ chó! Thật là đau diều!
Hồi anh còn bé tý, nhà đã nuôi chó rồi, những 2 con, một vàng, một mực và đều là đực cả. Thời đó, đâu phải nhà ai cũng nuôi đựoc chó thế nên 2 con chó nhà anh làm nhiệm vụ trông nhà cho cả xóm, dọn vệ sinh cho nửa làng. Mấy nhà bên cạnh có trẻ con, cứ đến khi xi ỉa xong là cứ tít tít, êu êu là chúng nó phi đến dọn baĩ, dọn luôn cả phần dính ở đít con trẻ. Thế mới có 1 chuyện chả biết nên cuời hay mếu khi cả 2 con tranh nhau liếm đít một thằng bé, cắn nhau ầm lên rồi xỉa ngay răng vào chym. Đi mất một nửa, may vác lên trạm xá kịp, vả lại trẻ con thời mau lành nhưng đến nay thằng kia gần 30 mà vẫn...có tật. Vợ nó trách mẹ anh mãi. Mấy đứa em ở nhà, cứ ỉa bậy ngoài vuờn xong là đỏ mặt tía tai chổng mông kêu chó đến lè luỡi liếm đít, có phần đạt đựoc khoái cảm nên cứ ư ử, thi thoảng lại ré lên nắc nẻ.
Ở đây bàn thêm một tý về sự đi ỉa thời thổ tả để thấy hết đựoc giá trị của nhà có chó. Thời đó đi ỉa bất luận ở vuờn nhà hay hố xí hợp tác xã thì chuyện chùi đít bằng giấy hay báo cũ là chuyện vô cùng xa xỉ bởi những thứ đó hiếm, có chăng cũng phải gom lại làm kế hoạch nhỏ, thi đua xyz tốt...Nếu như ở vuờn nhà thì cứ nhè gốc cây mà kịn hay lá chuối khô mà chùi nhưng đấy là nhà có cây lưu niên hay có chuối, phải nhà không thì kịn vào mõn đá hay bê đít ra ao mà cọ. Vất vả lắm lắm!
Hai con chó nhà anh sau chết mất một. Con này chết là do đoí, do tham và phần nhiều là do sự cẩu thả của con nguời. Đến phiên đánh hố xí HTX để lấy phân bón ruộng và nuôi cá bột, chả hiểu canh me thế nào để con chó nhà anh chui vào đuợc xực đẫy thứ phân gio lưu cữu của đông nguời rồi về truơng bụng lên và...chết. Cả nhà tiếc, đang tơ thế mà chết.
Con sót lại đâm ra suớng, thi thoảng lại đựoc bồi dưỡng cho tý cám, ít bột sắn nên trông khẻo khoắn và oai vệ lắm. Mà cũng phải thôi, đang kỳ chó tơ mà, có đói khổ mấy thì trông vẫn muợt cũng như khối em gái ở làng, ăn tuyền sắn độn, cám bột mà vẫn rực rỡ ở tuổi 17, 18 đấy thôi. Tạo hoá nó khéo khiến cái sự...nảy noì!
Khổ nhất là cái sự đi tơ của con chó nhà anh, lắm đêm nó bỏ đi đến sáng để tìm con caí. Nhưng khốn nạn, cả làng chả có con chó cái nào nên hồn, tuyền ốm nhách, ghẻ xù nên nó phải mò ra sau đê đi tơ chó làng khác. Kết quả là sau ít hôm, chả thấy bóng dáng đâu. Bố anh thở dài bảo thôi không nuôi nữa.
Nhà hết chó từ đó!
Bây giờ anh muốn nuôi một con lợn cảnh mới một con chó lai nhưng vợ anh không cho, bảo người đang không có chỗ chui nữa là lợn với chó. Anh buồn ngồi nói chuyện chó lợn, thế thôi@ 2005
Tình đầu
Lớp 12, lũ con gái lớn tướng, vú sừng trâu ngúng nguẩy thụt thò sau cánh áo mỏng rẻ tiền. Bọn con trai chúng tôi, chim còn chưa ra giàng nhưng tay cứ lượn lờ vân vê dăm ba sợi râu dại, suy tư như lãnh tụ. Là năm cuối cấp, viêc học hành cũng chộn rộn nhưng vẫn không quên những trò ma quái học trò. Tôi là lãnh
tụ của những trò đó,
kẻ đầu têu vĩ đại, ngồi phòng giám hiệu với chủ nhiệm hay hiệu trưởng
còn nhiều hơn ngồi học. Những trò tôi bày ra hồi đó kinh hãi lắm, đại
khái như tổ chức nhìn trộm bạn gái đái, lập hội búng chim bạn trai, đánh
rắm nắm tay phả mồm bạn quản ca kiêm lớp phó văn thể hay đặt vè chế
nhạo thày cô. Sinh hoạt lớp tuần nào chúng cũng lôi tôi ra phê bình,
kiểm điểm. Hạnh kiểm tôi xấu tệ nhưng cô chủ nhiệm vẫn cho khá, tôi mà
tồi cô mất chủ nhiệm, khỏi tăng lương hay bi bô cột cờ đọc thành tích.
Ông hiệu trưởng tên Lê Bá Bầu, lúc tử tế tôi gọi là Bấu Bà, mất dạy tôi
kêu Bú Buồi ghét tôi như ghét đế quốc, thù tôi như mẹ chồng thù con dâu.
Liên thiên thế để thấy, tôi mất dạy toàn tập, may được cái học giỏi chứ
không thì đã bị tống cổ từ lâu.
Cũng năm đó, đời tôi thay đổi lớn, đến tận giờ. Tôi ngoan ra và suy tư nhiều lắm nhưng địt mẹ học lại ngu đi như ông bò. Lớp chúng tôi đón đoàn sinh viên thực tập, 6 người, cô trưởng nhóm tên Ái, xinh thôi rồi. Ban đầu, tôi kệ mẹ với những trò dự giờ dạy thử, văn nghệ văn gừng, kể chuyện làm thơ. Tôi không khoái những trò đó, vô bổ bỏ mẹ. Tôi chỉ thích nghịch những trò tinh quái. Thày cô thực tập tôi bắt nạt, nghịch đểu, trêu ngươi cho đến khóc. Tôi phá hoại công cuộc thực tập của thày cô như đảng ta phá hoại trong cái cách ruộng đất. Ai cũng ghét tôi, mỗi cô Ái là không. Cô che chở tôi những tội lỗi dại khờ, hay cho tôi đi nhờ xe, cho tôi kẹo dồi, bút bi và sách vở. Nhẽ thế nên tôi bớt nghịch đi. Tôi coi cô như cô Tấm dịu hiền ( lớn lên tôi mới biết cô Tấm ác bỏ mẹ, đóe dịu hiền tý nào )
Tôi mến cô thực sự. Cô cũng mến tôi. Những khi rảnh rỗi, cô hay chở tôi xuống thị xã cho ăn kem cốc trong khi tôi chỉ thèm kem que. Cô còn chở tôi về nhà chơi. Nhà cô đẹp, giường cô nhiều tranh ảnh diễn viên, thơm bát ngát. Cô hay hỏi tôi về trường lớp, chán lại hỏi ước mơ. Trường lớp thì tôi không biết gì, ước mơ thì tôi chỉ thích được bóp vú con bạn gái quản ca kiêm lớp phó văn thể xinh xinh. Cả hai thứ tôi đều chẳng nói với cô được.
Ngày hết kỳ thực tập, cả lớp tôi buồn như đưa đám. Bọn con gái mau nước mắt khóc chia ly như đám ma đại cố. Mấy thằng con trai cũng sụt sùi mào gà, nức nở. Tôi ráo hoảnh, chỉ thấy tiêng tiếc thứ gì đó, đại khái như ăn kem, đi nhờ xe của cô Ái. Tức là tôi mất đi đặc quyền, sự yêu chiều và hưởng thụ. Chúng tôi góp tiền mua tặng phẩm tặng thày cô thực tập. Họ cũng thế, góp tiền mua tặng lại. Cô Ái tặng riêng một cuốn sổ bìa đỏ gáy vàng to vật, dày cộp. Cô nhìn tôi ưu tư, dặn bớt nghịch đi, dành nhiều thời gian ghi chép cuộc đời vào cuốn sổ. Tôi không nghe lời cô, đem bán cho con quản ca kiêm lớp phó văn thể để nó làm thơ, ghi lưu bút.
Cô cùng đoàn thực tập trở lại trường. Cô bảo tôi mấy tháng nữa sẽ tốt nghiệp rồi đi làm cô giáo. Tôi cười bảo cô dạy gì em chả hiểu mà làm được cô giáo kể cũng tài nhỉ. Cô không buồn, véo má tôi, day day, cười nắc nẻ. Cô còn dặn tôi, biết nhà rồi, cứ xuống chơi với cô, tất nhiên, phải sau mấy tháng nữa, chứ xuống giờ, chơi mới ai. Cô ôm lấy tôi. Tôi cao hơn cô một cái đầu nhưng vẫn ngửi thấy mùi thơm ở mặt và nhịp phập phồng nơi áo ngực.
Cô đi rồi, tôi tự dưng buồn hẳn. Nếu như cái cảm giác tiêng tiếc trước kia là có thật thì giờ thay vào là sự buồn bã nhớ nhung tận cùng. Tôi không hiểu vì sao. Tôi nhớ dáng hình cô, nhớ ánh mắt, nhớ mùi thơm da mặt, và cả cái cảm giác âm ấm, phập phồng. Tôi chẳng còn nghịch ngợm, giờ chơi cứ thu lu góc bàn vê gấu áo, cắn móng tay. Lũ bạn tưởng tôi tu chí cho việc học, nhưng đéo phải, tu chí gì mà học ngu đi ngày một. Không ngày nào là tôi không vẩn vơ đến cô, tất nhiên nhớ cả vị kem cốc, kẹo dồi.
Tôi đến thăm cô vào chiều thu êm ả khi thi xong đại học và cô cũng đã ra trường đang ở nhà chờ việc. Cô ngạc nhiên lắm, không nghĩ là tôi thăm. Cô tíu tít kể tôi chuyện sinh viên, hướng đạo tôi đủ thứ về cuộc sống KTX. Tôi nghe háo hức, thích thú thực sự vì nghĩ cũng ít ngày nữa thôi tôi cũng có thể thành thằng tân sinh viên lắm chứ. Rồi cũng như trước kia, cô lại hỏi tôi về trường lớp, về bạn bè, rồi lại ước mơ. Trường lớp tôi đã chia tay rồi, bạn bè sau ra trường bận thi cử chả biết ai đường nào. Còn ước mơ à, tôi ước cô lại ôm tôi như ngày trước. Cả hai thứ tôi lại chẳng nói được với cô.
Cô bắt tôi ở lại ăn cơm. Tôi đồng ý. Tôi với cô xách làn đi chợ. Đi song song, như đôi tình nhân hạnh phúc hay chí ít cũng giống như cặp vợ chồng son. Tôi nhớn lắm rồi.
Cơm cô nấu ngon, gã trai mới nhớn như tôi đánh tì tì. Bố mẹ cô gắp thức ăn cho tôi nhiệt tình như tiếp đạn cho pháo cối giã mục tiêu. Cô ngồi đầu nồi, ôm chân ý tứ, nhìn tôi không chớp. No nê, cô kê chõng ngoài sân bảo tôi ngồi chờ cô rửa bát. Trăng thu sáng nhẹ, hàng xoan lá rụng tơi bời, tiếng dế ỉ i ngoài vườn, tiếng cô se sẽ hát bài gì mà giáo viên nhân dân, tất cả thơ tợn. Trong nhà, mẹ cô đang thắp hương bàn thờ, trên đó còn nguyên bát cơm và mấy đĩa thức ăn bé xíu, rì rầm khấn. Tôi thấy ảnh một ông trẻ măng, giông giống tôi, ngồi chễn trệ.
Cô ngồi chõng cùng tôi, lại líu lo chuyện. Tôi ăn no rồi bụng chỉ muốn về kẻo muộn mẹ tôi mắng. Tôi hỏi cô người trên bàn thờ là ai, nhà cô có liệt sĩ? Đang líu lo, cô im bặt, đèn vàng quyện ánh trăng hắt mặt cô lóng lánh. Cô khóc. Đó là em trai cô, đi bơi sông chết đuối. Cô bảo bằng tuổi tôi nếu còn sống và giống tôi y lột. Tôi thoáng rùng mình rồi run bắn khi cô ôm chặt lấy tôi, nức nở. Tôi lại thấy mùi thơm trên da mặt, có điều nó lẫn vào nước mắt, ngực cô phập phồng, rung lên từng chập theo tiếng nấc. Cô cứ ôm ghì lấy tôi như thế cho đến khi có tiếng vè vè động cơ con Simson lao ập vào sân, khói phun mù mịt. Tôi nhao người lấy xe đạp, vẫn kịp chaò to bố mẹ cô một tiếng. Tôi mải miết đạp. Nghĩ miên man.
Đến lối rẽ qua cầu về nhà, tôi quặt xe. Pha đèn xe máy lẫn tiếng vè vè cũng ngoặt theo. A, hình như con Simson đổ ập sân nhà cô lúc nãy. Tôi nghe tiếng rú ga, nó vọt lên, giọng một thằng sặc mùi rượu quát, địt mẹ, thích phá đám hả mày. Tôi chưa kịp định thần, nó đã co chân đạp tôi một phát, cả xe lẫn người đổ ụp vào bụi rứa dại. Tiếng vê côn ồn ĩ rồi im bặt.
Tôi khập khiễng dong con xe đạp bị sang vành về nhà. Mẹ tôi hỏi sao, tôi cứ ú ớ. Khi đã yên thân, tôi nghe mẹ tôi thì thầm với bố, thằng này đi tán gái đâu bị nó đánh chứ tự dưng thì ngã làm sao được. Tôi nín thinh, cả đêm không chợp mắt.
Tôi làm sao có thể giống em trai cô được, một thằng bị chết đuối . Tôi muốn là người yêu của cô. Có điều, hehe, tôi sợ bị thằng đi Simson nó đạp bỏ mẹ.
Cô giờ già và xấu lắm, nghe đâu đã bỏ thằng Simson rồi. Mai tôi về quê và sẽ đi tìm. Em thương cô, Ái ôi!
(Nhà văn này rất nổi tiếng trên cộng đồng mạng,quê cũng ở Thanh Hóa nhưng ko biết hắn ở huyện nào,tôi copy nguyên văn của lão này,không sửa từ nào,kể cả từ tục bởi vốn dĩ tục ngôn đã làm nên thương hiệu của anh ta )
Cũng năm đó, đời tôi thay đổi lớn, đến tận giờ. Tôi ngoan ra và suy tư nhiều lắm nhưng địt mẹ học lại ngu đi như ông bò. Lớp chúng tôi đón đoàn sinh viên thực tập, 6 người, cô trưởng nhóm tên Ái, xinh thôi rồi. Ban đầu, tôi kệ mẹ với những trò dự giờ dạy thử, văn nghệ văn gừng, kể chuyện làm thơ. Tôi không khoái những trò đó, vô bổ bỏ mẹ. Tôi chỉ thích nghịch những trò tinh quái. Thày cô thực tập tôi bắt nạt, nghịch đểu, trêu ngươi cho đến khóc. Tôi phá hoại công cuộc thực tập của thày cô như đảng ta phá hoại trong cái cách ruộng đất. Ai cũng ghét tôi, mỗi cô Ái là không. Cô che chở tôi những tội lỗi dại khờ, hay cho tôi đi nhờ xe, cho tôi kẹo dồi, bút bi và sách vở. Nhẽ thế nên tôi bớt nghịch đi. Tôi coi cô như cô Tấm dịu hiền ( lớn lên tôi mới biết cô Tấm ác bỏ mẹ, đóe dịu hiền tý nào )
Tôi mến cô thực sự. Cô cũng mến tôi. Những khi rảnh rỗi, cô hay chở tôi xuống thị xã cho ăn kem cốc trong khi tôi chỉ thèm kem que. Cô còn chở tôi về nhà chơi. Nhà cô đẹp, giường cô nhiều tranh ảnh diễn viên, thơm bát ngát. Cô hay hỏi tôi về trường lớp, chán lại hỏi ước mơ. Trường lớp thì tôi không biết gì, ước mơ thì tôi chỉ thích được bóp vú con bạn gái quản ca kiêm lớp phó văn thể xinh xinh. Cả hai thứ tôi đều chẳng nói với cô được.
Ngày hết kỳ thực tập, cả lớp tôi buồn như đưa đám. Bọn con gái mau nước mắt khóc chia ly như đám ma đại cố. Mấy thằng con trai cũng sụt sùi mào gà, nức nở. Tôi ráo hoảnh, chỉ thấy tiêng tiếc thứ gì đó, đại khái như ăn kem, đi nhờ xe của cô Ái. Tức là tôi mất đi đặc quyền, sự yêu chiều và hưởng thụ. Chúng tôi góp tiền mua tặng phẩm tặng thày cô thực tập. Họ cũng thế, góp tiền mua tặng lại. Cô Ái tặng riêng một cuốn sổ bìa đỏ gáy vàng to vật, dày cộp. Cô nhìn tôi ưu tư, dặn bớt nghịch đi, dành nhiều thời gian ghi chép cuộc đời vào cuốn sổ. Tôi không nghe lời cô, đem bán cho con quản ca kiêm lớp phó văn thể để nó làm thơ, ghi lưu bút.
Cô cùng đoàn thực tập trở lại trường. Cô bảo tôi mấy tháng nữa sẽ tốt nghiệp rồi đi làm cô giáo. Tôi cười bảo cô dạy gì em chả hiểu mà làm được cô giáo kể cũng tài nhỉ. Cô không buồn, véo má tôi, day day, cười nắc nẻ. Cô còn dặn tôi, biết nhà rồi, cứ xuống chơi với cô, tất nhiên, phải sau mấy tháng nữa, chứ xuống giờ, chơi mới ai. Cô ôm lấy tôi. Tôi cao hơn cô một cái đầu nhưng vẫn ngửi thấy mùi thơm ở mặt và nhịp phập phồng nơi áo ngực.
Cô đi rồi, tôi tự dưng buồn hẳn. Nếu như cái cảm giác tiêng tiếc trước kia là có thật thì giờ thay vào là sự buồn bã nhớ nhung tận cùng. Tôi không hiểu vì sao. Tôi nhớ dáng hình cô, nhớ ánh mắt, nhớ mùi thơm da mặt, và cả cái cảm giác âm ấm, phập phồng. Tôi chẳng còn nghịch ngợm, giờ chơi cứ thu lu góc bàn vê gấu áo, cắn móng tay. Lũ bạn tưởng tôi tu chí cho việc học, nhưng đéo phải, tu chí gì mà học ngu đi ngày một. Không ngày nào là tôi không vẩn vơ đến cô, tất nhiên nhớ cả vị kem cốc, kẹo dồi.
Tôi đến thăm cô vào chiều thu êm ả khi thi xong đại học và cô cũng đã ra trường đang ở nhà chờ việc. Cô ngạc nhiên lắm, không nghĩ là tôi thăm. Cô tíu tít kể tôi chuyện sinh viên, hướng đạo tôi đủ thứ về cuộc sống KTX. Tôi nghe háo hức, thích thú thực sự vì nghĩ cũng ít ngày nữa thôi tôi cũng có thể thành thằng tân sinh viên lắm chứ. Rồi cũng như trước kia, cô lại hỏi tôi về trường lớp, về bạn bè, rồi lại ước mơ. Trường lớp tôi đã chia tay rồi, bạn bè sau ra trường bận thi cử chả biết ai đường nào. Còn ước mơ à, tôi ước cô lại ôm tôi như ngày trước. Cả hai thứ tôi lại chẳng nói được với cô.
Cô bắt tôi ở lại ăn cơm. Tôi đồng ý. Tôi với cô xách làn đi chợ. Đi song song, như đôi tình nhân hạnh phúc hay chí ít cũng giống như cặp vợ chồng son. Tôi nhớn lắm rồi.
Cơm cô nấu ngon, gã trai mới nhớn như tôi đánh tì tì. Bố mẹ cô gắp thức ăn cho tôi nhiệt tình như tiếp đạn cho pháo cối giã mục tiêu. Cô ngồi đầu nồi, ôm chân ý tứ, nhìn tôi không chớp. No nê, cô kê chõng ngoài sân bảo tôi ngồi chờ cô rửa bát. Trăng thu sáng nhẹ, hàng xoan lá rụng tơi bời, tiếng dế ỉ i ngoài vườn, tiếng cô se sẽ hát bài gì mà giáo viên nhân dân, tất cả thơ tợn. Trong nhà, mẹ cô đang thắp hương bàn thờ, trên đó còn nguyên bát cơm và mấy đĩa thức ăn bé xíu, rì rầm khấn. Tôi thấy ảnh một ông trẻ măng, giông giống tôi, ngồi chễn trệ.
Cô ngồi chõng cùng tôi, lại líu lo chuyện. Tôi ăn no rồi bụng chỉ muốn về kẻo muộn mẹ tôi mắng. Tôi hỏi cô người trên bàn thờ là ai, nhà cô có liệt sĩ? Đang líu lo, cô im bặt, đèn vàng quyện ánh trăng hắt mặt cô lóng lánh. Cô khóc. Đó là em trai cô, đi bơi sông chết đuối. Cô bảo bằng tuổi tôi nếu còn sống và giống tôi y lột. Tôi thoáng rùng mình rồi run bắn khi cô ôm chặt lấy tôi, nức nở. Tôi lại thấy mùi thơm trên da mặt, có điều nó lẫn vào nước mắt, ngực cô phập phồng, rung lên từng chập theo tiếng nấc. Cô cứ ôm ghì lấy tôi như thế cho đến khi có tiếng vè vè động cơ con Simson lao ập vào sân, khói phun mù mịt. Tôi nhao người lấy xe đạp, vẫn kịp chaò to bố mẹ cô một tiếng. Tôi mải miết đạp. Nghĩ miên man.
Đến lối rẽ qua cầu về nhà, tôi quặt xe. Pha đèn xe máy lẫn tiếng vè vè cũng ngoặt theo. A, hình như con Simson đổ ập sân nhà cô lúc nãy. Tôi nghe tiếng rú ga, nó vọt lên, giọng một thằng sặc mùi rượu quát, địt mẹ, thích phá đám hả mày. Tôi chưa kịp định thần, nó đã co chân đạp tôi một phát, cả xe lẫn người đổ ụp vào bụi rứa dại. Tiếng vê côn ồn ĩ rồi im bặt.
Tôi khập khiễng dong con xe đạp bị sang vành về nhà. Mẹ tôi hỏi sao, tôi cứ ú ớ. Khi đã yên thân, tôi nghe mẹ tôi thì thầm với bố, thằng này đi tán gái đâu bị nó đánh chứ tự dưng thì ngã làm sao được. Tôi nín thinh, cả đêm không chợp mắt.
Tôi làm sao có thể giống em trai cô được, một thằng bị chết đuối . Tôi muốn là người yêu của cô. Có điều, hehe, tôi sợ bị thằng đi Simson nó đạp bỏ mẹ.
Cô giờ già và xấu lắm, nghe đâu đã bỏ thằng Simson rồi. Mai tôi về quê và sẽ đi tìm. Em thương cô, Ái ôi!
(Nhà văn này rất nổi tiếng trên cộng đồng mạng,quê cũng ở Thanh Hóa nhưng ko biết hắn ở huyện nào,tôi copy nguyên văn của lão này,không sửa từ nào,kể cả từ tục bởi vốn dĩ tục ngôn đã làm nên thương hiệu của anh ta )